Blog Radio
Blog Radio 7 - Thời gian trôi theo những cơn mưa
Nguồn: Blog Việt
Tác giả: Blogger MJNicklove
Tác giả: Blogger MJNicklove
Mỗi
năm vào thời điểm này người ta thường nhìn lại những điều đã qua, một
năm trọn vẹn hay còn khiếm khuyết, một năm thành công hay chưa được như
mong muốn của bạn. Thời gian trôi qua được tính bằng phút, bằng giây,
bằng những nỗ lực, cố gắng..Nhưng có khi thời gian lại trôi theo những
cơn mưa. Mời các bạn nghe bài viết Thời gian trôi theo những cơn mưa
của blogger MJ Nicklove - Câu chuyện thú vị cho tuần cuối cùng của năm 2007.
2h30 sáng... ngoài trời phảng phất mưa, đôi lúc có cơn gió thổi phập
phùng qua khung cửa làm tôi thấy lạnh... Cũng muộn rồi mà không hiểu
sao mình không buồn ngủ, bất giác tôi cảm thấy cô đơn và nhớ đến mọi
người, nhớ những tháng ngày xưa cũ, nhớ bạn bè mình...
...Trong
không gian lặng lẽ bao kỷ niệm cứ tràn về. Tôi nhớ lúc còn bé, khoảng 5
hay 6 tuổi, khi đó đường phố Hà Nội vắng vẻ và mỗi khi trời mưa đường
phố còn vắng hơn… Nhà tôi ở là ngôi nhà cổ xây từ thời Pháp, tôi ở tầng
2, hai bên là hai ô cửa sổ có chấn song sơn mầu xanh lá mạ. Mỗi khi
trời mưa tôi hay đứng trên tầng 2, kiễng chân lên mặc những hạt mưa hắt
vào để nhìn thấy đường phố, nhìn thấy mọi người…Tôi thích trời mưa vì
mỗi lần mưa mọi người lại nháo nhác tìm chỗ trú, vì mưa đẹp, vì sau
mưa đường phố hay ngập, rồi tôi lại được lội nước, được ngồi vào chiếc
chậu nhôm to và chơi canô với anh họ, được gấp thuyền giấy, được nghịch
nước… Thời ấy, mỗi lần mưa xe điện chạy lại toé lửa nhiều hơn… Mưa
xong, thỉnh thoảng lại được ngắm cầu vồng, và khi hết mưa, hòn non bộ
sau nhà lại mọc rêu xanh và những khóm cây tôi trồng lại tươi tốt hơn.
Khi khác tôi lại háo hức và thích thú kỳ lạ khi gặp mưa đá, mưa bóng
mây hay ngay trước cửa nhà một nửa đường ướt vì cơn mưa nhẹ còn một nửa
đường vẫn khô ráo không mưa, thế là những đứa trẻ hàng xóm nghịch ngợm
thi nhau nhảy từ bên nọ sang bên kia...
Thời
gian trôi theo những cơn mưa, tôi lớn hơn và đi học cấp II... Vẫn như
lúc bé tôi thích mưa và mong mưa càng to càng tốt… Suy nghĩ thơ bé, mưa
to tôi sẽ được nghỉ học, mưa to tôi sẽ được tắm mưa thoả thích, mưa to
đường phố sẽ ngập để mỗi lần ô tô tải đi qua nước lại tràn vào nhà như
sóng biển vỗ về bờ cát. Gần nhà tôi có cái hồ nhỏ, mỗi lần mưa
ngập tôi lại cùng bạn mình đi bắt cá, toàn cá săn sắt thôi, chúng tôi
tranh nhau bắt, rồi có lần phải đánh nhau vì chia cá...Tôi đem cá về và
mọi người khuyên nên cho vào bể nước để cá ăn bọ gậy, nhưng kỳ lạ thay
bọ gậy ngày càng nhiều hơn. Tất cả cùng thắc mắc, họ đâu biết hàng
ngày tôi vẫn vớt một Ca bọ gậy ở rãnh cống bên đường và lén thả vào bể
để nuôi cá, tôi thích cá mình nuôi phải béo tốt mà!
Thời
gian trôi theo những cơn mưa, tôi vào học cấp III…Vẫn thích mưa như
ngày trước, mỗi khi mưa đúng tiết chào cờ hay giờ thể dục chúng tôi lại
được nghỉ và quây thành từng nhóm ngồi trong lớp nói chuyện, và chơi
cờ caro…
Và…
tôi nhớ những cơn mưa làm tim tôi rung động. Nhớ cô bạn đến sớm rủ tôi
đi học, mặc trời mưa vẫn ngốc ngếch đứng ngoài không gọi cửa để
rồi ướt sũng vì muốn tôi ngủ thêm một chút trong khi đấy tôi lại ngồi
đọc truyện…
Vẫn đứng
nhìn những hạt mưa nhưng không phải một mình mà bên cô bạn gái mới
quen, trời se lạnh, mưa nặng hạt càng làm thời tiết lạnh hơn,
trên người chỉ có bộ đồng phục mỏng manh che chắn, nhưng người tôi cứ
nóng bừng và hình như em cũng thế... Sau cơn mưa đường phố vẫn ngập
nhưng lần này không nghịch nước, không thả thuyền mà tôi lộ bộ
3 km để đến hẹn gặp người yêu, vì xe máy không đi được. Cô ấy chờ tôi
dưới hiên nhà, áo tôi ướt nhẹp, quần ống thấp ống cao. Nhìn tôi, em tủm
tỉm, nụ cười hơi đểu nhưng vô cùng trìu mến. Lúc đó hình như nhìn bộ
dạng tôi thê thảm lắm, em cầm tay tôi rồi hai đứa dắt tay nhau đi lội
nước...
Một
ngày khác vẫn dưới cơn mưa tôi đi cùng một tốp đua xe khoảng vài chục
xe đến ngã rẽ vào đường một chiều và đi khoảng thêm 100 m bất ngờ 3
chiếc xe Jeep từ đâu phóng ra chặn ngang đường... Lối thoát duy nhất là
rẽ vào ngã ba trước mặt, nhưng tôi không kịp rẽ nên phanh xe đứng yên.
Khi một toán cảnh sát lao đến thì một vài chiếc xe không phanh kịp đâm
sầm vào ô tô trước mặt gây náo loạn rồi một số xe khác rẽ trái nhưng vì
đường trơn nên gã la liệt, số còn lại quay xe đâm ngược chiều rồi đâm
ngang dọc vào nhau nhưng đến cuối đường cũng bị chặn lại hết...
Trời
mưa to hơn, mắt tôi nhoè đi vì mưa và vì đèn xe cảnh sát, tiếng động
cơ, tiếng la hét, rên rỉ, khung cảnh thật thê thảm... Tôi nhìn sang
ngang thấy một con ngõ nhỏ theo phản xạ tôi lái xe đâm sầm vào đó. Con
ngõ nhỏ chỉ vừa một xe máy nhưng trớ trêu thay đó là ngõ cụt , cuối ngõ
là một căn nhà dột nát và bỏ hoang, tôi lao xe vào đó cảm giác rất
hoảng sợ và chờn vờn sự lo lắng,mưa càng nặng hạt hơn! Ánh đèn xe cảnh
sát lúc sáng lúc tắt hắt vào ngõ làm tôi thêm hồi hộp...Thời gian trôi
qua thật nặng nề bỗng có tiếng bước chân đến gần và ánh đèn pin thấp
thoáng, tôi hé mắt qua cột gỗ và thấy anh cảnh sát đang tiến lại gần
mình, thật sợ hãi... còn khoảng 5m, may mắn thay, có tiếng gọi, anh
cảnh sát quay ra và... cuộc tìm kiếm kết thúc.
Nhìn
vào vô ảnh, tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng thấy trong người mệt mỏi lạ
kỳ. Để mặc xe ở đó tôi lết bộ ra ngõ và ngồi phệt xuống.Từ trên cao
đèn cao áp soi rõ từng hạt mưa rơi tan tác góc đường, những đám lá
rụng tả tơi bên bao mảnh nhựa vỡ từ xe máy nằm phơi la liệt. Bên kia hè
đường một em gái nhỏ khi sang nhà đúng lúc đoàn xe đến bị xe quệt đang
nằm đau đớn, quanh đó một vài người che ô cho em để chờ xe cấp cứu...
Lững thững đến nhìn em, thấy em ngồi im, chân run lên vì đau tôi thấy
sống mũi cay cay, tự ngẫm nghĩ và ân hận về hành động nông nổi a dua
của mình...
Vẫn
dưới cơn mưa, ngày bế giáng khoá học cấp III những hạt mưa hoà cùng
nước mắt, áo học trò uớt thẫm, những dòng chữ viết kỷ niệm trên áo cũng
nhoè theo... Ai cũng khóc, bức thư tình học trò chưa gủi, những lời
nhắn nhủ tâm sự cùng trao dưới sân trường ướt mưa... Tôi được tặng một
quyển sổ nhỏ ép đầy hoa Phượng hình cánh bướm, cùng lời nhắn gắn gọn "luôn nhớ đến em nhé "...
Dĩ nhiên rồi, Tôi nhớ em chứ! Nhưng lúc đó quả thực tôi không chắc
chắn có phải là em không, giờ thì con của em tròn 1 tuổi rồi phải không
Phượng? Lúc em gửi thiệp cưới nhìn chữ ký anh mới biết là em...
Thời gian trôi theo những cơn mưa, tôi vào Đại Học… Tôi
dần cảm nhận được cuộc sống, cơn mưa có thể là cái gì đó lãng mạn với
tôi nhưng đôi khi lại là sự cực khổ, khó khăn của ai đó. Tiếng
loẹt quẹt quét chổi trong mưa, tiếng xẻng xúc cát, những bước chân
nặng nề với quang gánh trên vai cùng tiếng rao của ai đó làm tôi thấy
đồng cảm... Rồi bao phiên chợ ế ẩm dưới cơn mưa, trút lên nỗi lo toan
cơm áo làm ngập ứ những mảnh đời nhỏ bé.
Những
cơn bão, những thiệt hại làm tôi thấy những mặt trái của mưa. Bây giờ
tôi thích nhất những cơn mưa nhỏ, những cơn mưa đủ làm sạch con đường
bụi, đủ làm cành non nẩy lộc, đủ cho ai đó ríu rít che ô, đủ cho
những đứa trẻ nhỏ đứng kiễng chân ngắm mưa như tôi ngày trước...
Thời gian trôi theo những cơn mưa. Vẫn mưa... nhưng giờ đây thật khó để tôi tự nhiên vầy mưa như ngày trước nhưng bù lại tôi có thể ngồi viết blog trút tâm sự cùng mưa. Tôi không thể ngồi vào chậu chơi trò đi canô mỗi khi mưa ngập nhưng tôi lại thấy như đang bay trong mưa khi nghe những bài hát về mưa… Và tôi vẫn thấy mưa đẹp lắm, lúc nào đó vẫn có thể đứng bên cô bạn mới quen và khoác áo ngoài của tôi để cho em đỡ lạnh... Chà lãng mạn thật đó. Nếu thế thì "Mưa ơi mưa, mưa cứ rơi đi".
Không có nhận xét nào: